Karaoke Càng Quên Càng Đau
Tiếng nhạc karaoke vẫn vang lên, bài hát quen thuộc cứ lặp đi lặp lại, như một vòng xoáy không lối thoát. Mỗi câu hát, mỗi nốt nhạc đều như những mũi dao nhỏ, cứa vào trái tim đang rỉ máu của tôi. Tôi hát, nhưng giọng tôi run rẩy, nghẹn ngào, hòa lẫn vào tiếng nhạc sôi động nhưng lại lạnh lẽo đến tê tái. “Karaoke càng quên càng đau”, câu nói đó cứ ám ảnh tôi suốt những tháng ngày qua, đúng như lời nguyền rủa nào đó.
Tôi đến đây, đến quán karaoke quen thuộc này, với hy vọng tìm quên. Hy vọng tiếng nhạc ồn ào sẽ át đi tiếng lòng đang gào thét, hy vọng ánh đèn màu mè sẽ che khuất đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Nhưng càng hát, tôi càng thấy đau. Mỗi câu hát đều là một kỷ niệm, một hồi ức, một vết thương chưa lành. Những hình ảnh của anh cứ hiện lên trong đầu tôi, rõ ràng và sống động như thể mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Chúng ta từng cùng nhau hát những bài hát này, cùng nhau ôm nhau say sưa trong tiếng nhạc. Giờ đây, chỉ còn lại một mình tôi, giữa không gian rộng lớn, tiếng nhạc sôi động nhưng lại quá đỗi cô đơn. Tôi hát về tình yêu, về nỗi nhớ, về sự chia ly. Nhưng mỗi câu hát, mỗi lời ca đều như một lời tự trách, một lời than vãn, một sự đau đớn không thể nào diễn tả hết bằng lời.
Tôi cố gắng hát thật to, thật mạnh mẽ để át đi tiếng khóc đang dâng lên trong cổ họng. Nhưng tiếng khóc vẫn cứ trào ra, hòa lẫn vào tiếng nhạc, tạo thành một bản nhạc buồn đau xé lòng. Tôi nghĩ mình đã cố gắng quên anh, cố gắng xóa anh ra khỏi ký ức của mình. Tôi đã thử mọi cách, từ việc bận rộn với công việc đến việc tìm đến những mối quan hệ mới. Nhưng tất cả đều vô ích. Những ký ức về anh vẫn cứ hiện về, rõ nét và đau đớn.
Giờ đây, tôi hiểu ra rằng, quên không phải là một lựa chọn dễ dàng. Quên không phải là việc một sớm một chiều có thể làm được. Và có lẽ, càng cố gắng quên, tôi càng đau hơn. Karaoke không thể giúp tôi quên anh, nó chỉ là nơi để tôi trút bỏ nỗi đau, để tôi được khóc, được hét lên nỗi lòng mình mà thôi. Nhưng sau tất cả, vết thương lòng vẫn còn đó, vẫn cứ âm ỉ đau, nhắc nhở tôi về một tình yêu đã mất. Vậy nên, có lẽ, thay vì cố gắng quên, tôi nên chấp nhận nỗi đau, để rồi từ từ, chữa lành vết thương trong lòng mình.