Tai Tôi Càng Ngày Càng Khó Nghe
Tôi bắt đầu nhận thấy vấn đề khoảng hai năm trước. Lúc đầu, chỉ là những âm thanh nhỏ bé, những tiếng thì thầm xa xôi, hay những giọng nói ở cuối phòng họp mà tôi khó nghe rõ. Tôi gạt đi, nghĩ rằng mình chỉ hơi mệt mỏi hoặc phòng ồn ào quá. Nhưng rồi những tình huống tương tự ngày càng xuất hiện thường xuyên hơn. Tôi bắt đầu xin mọi người lặp lại câu nói của họ, một thói quen mới hình thành mà tôi không hề muốn có. Tai tôi, dường như, đang từ từ “tắt” đi.
Ban đầu, sự khó chịu chỉ đến từ những tình huống xã hội. Những buổi gặp gỡ bạn bè, những cuộc trò chuyện thân mật, những buổi thuyết trình ở công ty – tất cả đều trở nên khó khăn hơn. Tôi cảm thấy mình bị cô lập, bị bỏ rơi giữa dòng chảy cuộc trò chuyện, mặc dù mọi người đang cố gắng hết sức để tôi nghe rõ. Sự bực bội dâng lên khi tôi liên tục phải hỏi lại, và sự ngượng ngùng len lỏi trong mỗi lần xin lỗi vì không nghe được. Có lúc, tôi thấy mình trở nên cáu gắt hơn, không phải vì người nói mà vì sự bất lực của chính mình.
Vấn đề không chỉ dừng lại ở những cuộc trò chuyện. Tiếng chim hót buổi sáng, tiếng lá xào xạc dưới cơn gió nhẹ, cả những bản nhạc du dương tôi từng yêu thích – tất cả đều trở nên mờ nhạt, xa vời. Âm thanh của cuộc sống, những âm thanh từng làm tôi cảm thấy vui tươi và thư thái, giờ đây lại khiến tôi cảm thấy chán nản và cô đơn. Tôi nhớ những ngày mình có thể nghe rõ tiếng sóng biển vỗ vào bờ, tiếng trẻ con cười đùa, những giai điệu ngọt ngào của những bản nhạc cổ điển. Giờ đây, chỉ còn lại những âm thanh bị bóp méo, những tiếng ồn ào khó chịu chen chúc nhau, tạo nên một bức tranh âm thanh hỗn độn mà tôi không thể nào phân biệt được.
Tôi đã đi khám bác sĩ. Kết quả cho thấy khả năng nghe của tôi đang giảm sút đáng kể. Bác sĩ chẩn đoán tôi bị suy giảm thính lực và khuyên tôi nên sử dụng máy trợ thính. Suy nghĩ về việc phải đeo máy trợ thính khiến tôi cảm thấy khó chịu, một phần vì nó đại diện cho sự già đi, một phần vì tôi sợ sự thay đổi này sẽ làm tôi khác biệt so với người khác. Nhưng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi hiểu rằng, việc chấp nhận sự thật và tìm cách đối phó với nó mới là điều quan trọng nhất. Tai tôi càng ngày càng khó nghe, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, và tôi cần phải tìm cách để nghe rõ hơn, để tiếp tục tận hưởng những âm thanh tuyệt vời của cuộc sống này.