Xuyên Không Cùng Bạn Thân
Mùi khói thuốc và rượu nồng nặc vẫn còn vương vấn trong không khí, nhưng xung quanh tôi giờ đây chỉ là một màu xanh mướt bất tận. Cỏ dại mềm mại xoa nhẹ gót chân trần, tiếng chim hót líu lo như một bản giao hưởng chào đón. Tôi, Phương Anh, đang ở đâu đây? Câu hỏi ấy cứ lẩn quẩn trong đầu, ngay cả khi tôi nhìn thấy Mai – bạn thân suốt mười mấy năm trời – đang ngơ ngác bên cạnh, đôi mắt to tròn phản chiếu khung cảnh lạ lùng này.
Chỉ vài phút trước, chúng tôi còn đang nhâm nhi ly cocktail tại quán bar quen thuộc, cùng nhau than thở về deadline chồng chất và những mối tình dang dở. Rồi một tiếng nổ lớn, một luồng sáng chói mắt… và giờ đây, chúng tôi lạc vào một thế giới khác.
Thế giới này dường như là một xã hội cổ đại, với những ngôi nhà bằng gỗ đơn sơ, những người dân mặc trang phục giản dị, và… những con ngựa. Không có ô tô, không có điện thoại, không có internet – tất cả đều quá xa lạ với hai đứa con gái thành phố như chúng tôi. Sự hoảng loạn ban đầu nhường chỗ cho sự tò mò và… sợ hãi. Chúng tôi không biết tiếng của họ, không hiểu phong tục tập quán, không biết làm sao để sinh tồn.
May mắn thay, Mai, vốn dĩ là người thông minh và nhanh nhẹn hơn tôi, nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô ấy lôi ra cuốn sách lịch sử mà chúng tôi tình cờ mua được vài ngày trước, cuốn sách về một triều đại xa xưa, trùng hợp đến khó tin lại có những chi tiết tương đồng với cảnh vật xung quanh. Liệu đây có phải là triều đại ấy? Liệu cuốn sách có thể giúp chúng tôi hiểu thêm về thế giới này?
Chúng tôi quyết định dựa vào nhau, cùng nhau tìm hiểu, cùng nhau vượt qua khó khăn. Những kỹ năng sống mà chúng tôi học được từ những bộ phim, những chương trình truyền hình, giờ đây trở nên bất ngờ hữu ích. Mai, với sự nhanh trí của mình, nhanh chóng học được vài câu tiếng địa phương, giúp chúng tôi xin được chút thức ăn từ những người dân tốt bụng. Tôi, với tính kiên nhẫn của mình, thì chịu trách nhiệm tìm kiếm nước sạch và củi đốt.
Sự khác biệt về văn hoá, sự thiếu thốn về vật chất, tất cả đều trở thành những thử thách lớn lao. Nhưng chính sự có mặt của Mai, người bạn tri kỷ, đã giúp tôi vững tâm hơn bao giờ hết. Chúng tôi cùng nhau đối mặt với những nguy hiểm tiềm tàng, cùng nhau san sẻ niềm vui, nỗi buồn, cùng nhau tìm kiếm một lối thoát, cùng nhau trải nghiệm một cuộc phiêu lưu đầy bất ngờ và kỳ thú. Xuyên không cùng bạn thân, đó không chỉ là một trải nghiệm kinh hoàng, mà còn là một cuộc hành trình khẳng định tình bạn bền chặt của chúng tôi.