Mẹ Ơi Có Biết Múa
Mẹ ơi, có biết múa?
Câu hỏi cứ văng vẳng trong đầu tôi, nhẹ nhàng như giai điệu của bài hát ru thời thơ ấu. Tôi nhớ những chiều hè oi ả, mẹ ngồi bên hiên nhà, tay thoăn thoắt vá áo, miệng thì thầm hát những câu ca dao ngọt ngào. Giọng hát của mẹ không hay, không chuyên nghiệp như các ca sĩ trên đài, nhưng nó ấm áp vô cùng, chứa đựng cả tình thương bao la dành cho tôi và em trai. Đó là những bài hát về cánh cò trắng bay, về dòng sông quê hiền hòa, về những bông lúa vàng óng ả… và đôi khi, trong những câu hát ấy, tôi tưởng tượng ra hình ảnh mẹ đang múa.
Mẹ không múa bài bản, không theo những điệu múa truyền thống hay hiện đại nào cả. Nhưng đôi tay mẹ, khi bế tôi lên, khi ru tôi ngủ, khi gỡ những sợi tóc rối tung của tôi, đều mềm mại, uyển chuyển như đang thực hiện một điệu múa riêng. Đó là điệu múa của tình mẫu tử, của sự hy sinh thầm lặng, của tình yêu không bờ bến.
Tôi từng thấy mẹ múa trong bếp. Mẹ vụng về nhưng nhanh nhẹn, tay thoăn thoắt lướt trên thớt, thái rau, băm thịt, sắp xếp nguyên liệu một cách khéo léo. Những động tác của mẹ thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại chứa đựng sự tinh tế, sự khéo léo đến kỳ lạ, như thể một vũ công đang trình diễn một bản nhạc không lời. Mùi thơm của thức ăn tỏa ra khắp gian bếp, đó chính là "nhạc nền" cho điệu múa của mẹ.
Rồi tôi nhớ đến hình ảnh mẹ múa khi làm việc nhà. Mẹ quét nhà, lau nhà, giặt giũ, tất cả đều dứt khoát, gọn gàng, mạnh mẽ nhưng lại mềm mại, uyển chuyển. Mỗi động tác đều nhẹ nhàng, không hề có một chút vụng về hay lóng ngóng nào. Đó là điệu múa của sự cần cù, chịu khó, của sự đảm đang, tần tảo.
Tôi lớn lên, hiểu hơn về cuộc đời, về sự vất vả của mẹ. Tôi hiểu rằng mẹ không hề biết múa theo nghĩa đen, nhưng mẹ đã múa bằng cả đời mình, bằng tình yêu thương vô bờ bến dành cho con cái. Mỗi ngày, mẹ đều múa cho tôi xem một điệu múa không lời, một điệu múa đẹp nhất, thiêng liêng nhất mà tôi từng được chiêm ngưỡng. Và mỗi khi nghĩ về mẹ, tôi lại thầm thì trong lòng: "Mẹ ơi, con biết mẹ đã múa."