Ngủ Mơ Thấy Người Yêu Cũ
Giấc ngủ đêm qua quái lạ đến khó tả. Tôi nằm mơ thấy anh, người yêu cũ. Không phải là giấc mơ lãng mạn, êm đềm như những thước phim Hàn Quốc hay những câu chuyện ngôn tình tôi từng đọc. Mà là một giấc mơ đầy hỗn độn, xen lẫn những cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Hình ảnh anh hiện lên mờ ảo, như một bức tranh thiếu nét, chỉ phảng phất những đường nét quen thuộc. Anh vẫn vậy, mái tóc hơi rối, đôi mắt sâu thẳm, nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn. Chúng tôi đứng giữa một không gian trống trải, không có điểm nhấn nào ngoài sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Không gian ấy, lạ lẫm mà thân thuộc, như một ký ức bị vùi lấp bỗng trồi lên mặt nước.
Ban đầu, chỉ là cảm giác trống rỗng, như thể gặp lại một người bạn cũ sau bao năm xa cách, sự ngạc nhiên xen lẫn chút ngại ngùng. Rồi anh nói, giọng khàn khàn, như từ một giấc mơ khác vọng lại: "Em vẫn khỏe chứ?". Câu hỏi giản đơn ấy, nhưng lại mang một sức nặng khó hiểu, như chất chứa bao điều chưa nói, bao điều tiếc nuối.
Tôi muốn trả lời, muốn kể cho anh nghe về cuộc sống hiện tại của mình, về những thành công nhỏ bé, những thất bại cay đắng, về những người bạn mới, về nỗi cô đơn thỉnh thoảng vẫn ghé thăm. Nhưng lời nói mắc kẹt nơi cổ họng, tôi chỉ biết nhìn anh, ánh mắt ngập ngừng, đầy những câu hỏi chưa có lời đáp.
Giấc mơ dần thay đổi. Bối cảnh xung quanh bắt đầu chuyển động, màu sắc trở nên sống động hơn. Chúng tôi đang ở trong căn hộ cũ của chúng ta, mùi hương quen thuộc của những cuốn sách, của những tách cà phê pha nguội vẫn còn đọng lại. Mọi thứ dường như trở nên rõ ràng hơn, nhưng đồng thời cũng đau đớn hơn.
Trong giấc mơ ấy, tôi thấy chúng ta lại cãi nhau, những lời nói cay nghiệt, những giận hờn vụn vặt, những lý do chia tay mà cả hai đều biết là không đủ để kết thúc một tình yêu từng đẹp đẽ đến thế. Tôi khóc, nước mắt nóng hổi, nhưng anh vẫn lạnh lùng, xa cách. Cảm giác bất lực, sự cô đơn bao trùm lấy tôi. Tôi cố gắng níu kéo, nhưng anh cứ mãi xa dần, biến mất trong làn sương mù mờ ảo.
Khi tỉnh giấc, tôi vẫn còn cảm giác nặng nề, dư âm của giấc mơ vẫn đọng lại trong tâm trí. Không phải là nhớ nhung, không phải là hối hận, mà là một sự tiếc nuối khó diễn tả. Một sự tiếc nuối cho một phần thanh xuân đã qua, cho một mối tình đã kết thúc, cho những gì đã từng là. Giấc mơ ấy, như một lời nhắc nhở, rằng quá khứ luôn ở đó, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mạnh mẽ và hướng về phía trước.