Nhac Ngo Thuy Mien Va Trinh Cong Son
Nhạc Ngoại Thủy Miền và Trịnh Công Sơn: Hai dòng chảy âm nhạc tưởng chừng đối lập, nhưng lại cùng hòa quyện tạo nên một bức tranh âm nhạc Việt Nam phong phú, đa dạng và đầy cảm xúc. Nếu như nhạc Ngoại Thủy Miền mang giai điệu du dương, lãng mạn, say đắm lòng người với những bản tình ca bất hủ, thì âm nhạc của Trịnh Công Sơn lại trầm lắng, sâu sắc, triết lý, phản ánh sâu cay những trăn trở của đời người trước cuộc sống, tình yêu và đất nước. Tuy khác biệt về phong cách, nhưng cả hai đều để lại dấu ấn khó phai trong lòng người nghe Việt Nam.
Nhạc Ngoại Thủy Miền, với nguồn gốc từ các ca khúc nhạc nhẹ phương Tây được Việt hóa, đã lan tỏa mạnh mẽ trong thập niên 60, 70 của thế kỷ trước. Những bản tình ca ngọt ngào, du dương như "Chuyện tình mùa đông", "Nỗi nhớ mùa thu", "Em là tất cả" đã trở thành những giai điệu quen thuộc, gắn liền với ký ức của nhiều thế hệ. Âm nhạc này thường đề cập đến những chủ đề quen thuộc: tình yêu đôi lứa, nỗi nhớ, sự chờ đợi, với giai điệu dễ nghe, dễ cảm, ngôn từ trong sáng, đã tạo nên một làn sóng âm nhạc lãng mạn, cuốn hút người nghe. Sự thành công của nhạc Ngoại Thủy Miền một phần đến từ việc các nhạc sĩ Việt Nam tài năng đã khéo léo kết hợp những giai điệu phương Tây với chất liệu âm nhạc truyền thống Việt Nam, tạo nên sự hòa quyện độc đáo.
Trịnh Công Sơn, trái lại, là một tượng đài âm nhạc với phong cách độc đáo, không thể lẫn vào đâu được. Ông không chỉ là nhạc sĩ mà còn là một nhà thơ, một triết gia. Âm nhạc của ông mang tính triết lý sâu sắc, phản ánh những suy tư về cuộc sống, tình yêu, chiến tranh, hòa bình… Những ca khúc của ông như "Diễm xưa", "Ru em", "Một cõi đi về", "Như cánh vạc bay",… không chỉ là những giai điệu mà còn là những bài thơ, những câu chuyện đầy ẩn dụ, khiến người nghe phải suy ngẫm, tìm tòi. Âm nhạc của ông ít khi sử dụng những giai điệu sôi nổi, mà thường là những giai điệu trầm buồn, sâu lắng, phản ánh sự cô đơn, sự lạc lõng của con người trong cuộc sống hiện đại.
Mặc dù khác biệt về phong cách, nhạc Ngoại Thủy Miền và âm nhạc Trịnh Công Sơn đều có chung một điểm: đều phản ánh một phần đời sống tinh thần của người Việt Nam, đều chạm đến những xúc cảm sâu lắng trong lòng người. Cả hai dòng chảy âm nhạc này đã, đang và sẽ tiếp tục góp phần làm phong phú thêm bức tranh âm nhạc Việt Nam, để lại di sản quý báu cho các thế hệ mai sau. Sự tồn tại song song và phát triển độc lập của hai dòng nhạc này chính là minh chứng cho sự đa dạng và sức sống mãnh liệt của nền âm nhạc Việt Nam.