Bàn Gỗ Nhỏ Ngồi Bệt
Chiếc bàn gỗ nhỏ đặt giữa sàn nhà, thấp thoáng dưới ánh nắng chiều tà. Mặt bàn được đánh bóng nhẵn mịn, phản chiếu những tia nắng vàng rực rỡ, tạo nên những vệt sáng lấp lánh. Gỗ nâu trầm, vân gỗ uốn lượn tự nhiên, như những câu chuyện được kể lại từ rừng già, mang đến một vẻ đẹp giản dị mà thanh lịch. Bốn chân bàn chắc chắn, ngắn ngủn, ôm trọn lấy mặt bàn tròn nhỏ xinh, chỉ vừa đủ cho một người ngồi bệt.
Tôi thích ngồi bệt trên sàn nhà, lưng tựa vào chiếc gối ôm êm ái, đôi chân thả lỏng, ngắm nhìn chiếc bàn gỗ nhỏ bé trước mặt. Trên mặt bàn, một tách trà nóng còn nghi ngút khói, bên cạnh là cuốn sách yêu thích đã mở đến giữa chừng. Không gian tĩnh lặng bao quanh, chỉ có tiếng gió khẽ xào xạc bên ngoài cửa sổ và tiếng trang giấy lật nhẹ nhàng. Đây là khoảnh khắc thi vị, một sự hòa quyện tuyệt vời giữa tĩnh lặng và ấm áp.
Chiếc bàn nhỏ này không chỉ là một vật dụng, mà còn là người bạn đồng hành trong những buổi chiều thư giãn. Trên đó, tôi đã vẽ vời những bức tranh ngộ nghĩnh, viết những dòng nhật ký tâm tình, thậm chí còn dùng nó làm bàn làm việc mini khi cần thiết. Những vết tích của thời gian – vài vết xước nhỏ, vài vết trà loang nho nhỏ – càng làm tăng thêm vẻ đẹp cổ kính và thân thương của chiếc bàn.
Ngồi bệt trên sàn nhà, tôi cảm nhận được sự gần gũi với mặt đất, một sự kết nối nhẹ nhàng với thiên nhiên. Chiếc bàn gỗ nhỏ, với kích thước khiêm tốn của nó, như một chiếc cầu nối đưa tôi đến gần hơn với chính mình. Trong không gian yên tĩnh ấy, mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc đều được thả lỏng, tự do trôi chảy như dòng suối nhỏ. Tôi có thể ngồi hàng giờ liền, đắm chìm trong thế giới riêng của mình, mà không hề cảm thấy mệt mỏi.
Chiếc bàn gỗ nhỏ này không chỉ là một món đồ nội thất, mà còn là một phần ký ức, một phần cuộc sống của tôi. Nó là nơi chứng kiến những khoảnh khắc bình yên, những suy tư sâu lắng, những niềm vui nho nhỏ. Và tôi tin rằng, nó sẽ tiếp tục đồng hành cùng tôi trong những năm tháng sắp tới, giúp tôi giữ gìn những khoảnh khắc đẹp đẽ của cuộc sống.