Chia Tay Bi Đá Bào
Chiều nay, cơn mưa bất chợt đổ xuống, lạnh lẽo như chính trái tim em lúc này. Mưa rơi tí tách trên mái tôn, hòa vào tiếng nhạc buồn man mác từ quán cà phê đối diện, nơi chúng ta từng hẹn hò, từng cùng nhau nếm vị ngọt ngào của những ly đá bào thơm mát. Giờ đây, chỉ còn lại mình em, giữa không gian vắng lặng, tay vẫn còn vương vấn mùi hương sữa đặc và siro dâu tây, vị ngọt đắng pha lẫn như chính cuộc tình vừa kết thúc.
Anh nói chia tay, ngắn gọn, dứt khoát, không một lời giải thích, không một chút thương tiếc. Chỉ là một tin nhắn khô khan, lạnh lùng như những viên đá bào tan chảy trong nắng hè oi ả. Em ngỡ ngàng, tim như bị ai đó bóp nghẹt, từng mảnh vỡ vụn tan nát như những viên đá bào bị nghiền nát. Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu lời hứa, bao nhiêu kế hoạch tương lai, giờ chỉ còn là những mảnh ghép vụn vỡ, không thể nào lắp ghép lại được.
Em nhớ những chiều hè nóng nực, tay trong tay cùng anh dạo bước trên phố, rồi dừng chân trước gánh đá bào nhỏ ven đường. Anh luôn chọn vị dâu tây cho em, vì anh biết đó là vị em yêu thích nhất. Mỗi lần ăn đá bào, anh đều khéo léo lau sạch những giọt siro vương trên khóe miệng em, ánh mắt anh lúc đó trìu mến, ấm áp đến lạ thường. Giờ đây, chỉ còn lại vị đắng ngắt nơi đầu lưỡi, vị đắng của sự chia ly, vị đắng của một tình yêu tan vỡ.
Chuyện tình của chúng ta cũng giống như ly đá bào ấy, ban đầu ngọt ngào, mát lạnh, làm say đắm lòng người. Nhưng rồi, sự ngọt ngào ấy cũng nhanh chóng tan biến, để lại vị đắng chát nơi khóe môi. Sự lạnh lẽo của đá bào, sự lạnh lùng của anh, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản tình ca buồn não lòng.
Mưa vẫn rơi, em vẫn ngồi đây, ngắm nhìn những giọt mưa rơi tí tách, giống như những giọt nước mắt em đang âm thầm tuôn rơi. Em biết, cuộc sống vẫn tiếp diễn, em phải mạnh mẽ bước tiếp, nhưng vết thương lòng này, liệu bao giờ mới lành? Vị ngọt của đá bào đã tan biến, chỉ còn lại dư vị đắng cay của chia tay, của một mối tình đã kết thúc trong im lặng, lạnh lẽo như những viên đá bào tan chảy trong cơn mưa chiều. Em tự nhủ, em sẽ cố gắng quên đi, để cho trái tim mình được hồi phục, để một ngày nào đó, em lại có thể tìm thấy vị ngọt ngào của tình yêu, không còn lạnh lẽo như những viên đá bào tan chảy trong cơn mưa này nữa.