Ngược Thời Gian Ngược Về Quá Khứ
Gió đêm lạnh buốt thổi qua từng kẽ lá, cuốn theo những chiếc lá vàng úa xoay tròn trên mặt đất. Tôi ngồi trên chiếc ghế đá cũ kỹ trong công viên, ánh đèn đường mờ ảo hắt lên khuôn mặt khắc khổ của mình. Tuổi tác đã in hằn lên da thịt những vết nhăn sâu hoắm, nhưng nỗi đau đớn trong tim vẫn còn nguyên vẹn, như một vết thương không bao giờ lành. Tôi ước gì mình có thể quay ngược thời gian, ngược về quá khứ, để sửa chữa những sai lầm đã mắc phải.
Suốt mấy chục năm qua, hình ảnh người con gái ấy vẫn ám ảnh tôi. Ánh mắt trong veo, nụ cười tươi tắn, giọng nói ngọt ngào… tất cả đều sống động như mới ngày hôm qua. Nhưng chính sự ích kỷ, sự thiếu hiểu biết và sự nông nổi của tuổi trẻ đã khiến tôi đánh mất cô ấy. Một lời nói không nên nói, một hành động thiếu suy nghĩ, đã đẩy tình yêu của chúng ta đến bờ vực thẳm. Và rồi, sự hối hận muộn màng chỉ để lại trong tôi nỗi đau xé lòng.
Tôi đã cố gắng tìm kiếm cô ấy, nhưng thời gian và khoảng cách đã xóa nhòa mọi dấu vết. Những người bạn chung của chúng ta, đã có cuộc sống riêng, không ai còn nhớ đến cô ấy nữa. Chỉ còn lại mình tôi, ôm ấp những ký ức đẹp đẽ mà đau thương.
Nếu có thể quay ngược thời gian, ngược về quá khứ, tôi sẽ làm mọi thứ khác đi. Tôi sẽ trân trọng từng khoảnh khắc bên cạnh cô ấy, sẽ nói lời yêu thương chân thành, sẽ không để sự ghen tuông mù quáng làm tổn thương trái tim cô ấy. Tôi sẽ giữ chặt lấy tay cô ấy, không bao giờ để cô ấy phải ra đi. Tôi sẽ dành trọn cuộc đời mình để bù đắp những sai lầm đã gây ra.
Nhưng tiếc thay, thời gian chỉ trôi đi một chiều. Quá khứ đã là quá khứ, không thể nào quay trở lại. Tôi chỉ còn biết sống trong sự day dứt, hối tiếc, với một trái tim rã rời. Những kỷ niệm về cô ấy, giờ đây chỉ còn là những mảnh vụn trong ký ức, cứ mãi ám ảnh tôi, không cho tôi được yên. Chỉ có thể cầu mong rằng, ở một thế giới nào đó, tôi có thể gặp lại cô ấy, và được nói lời xin lỗi chân thành nhất. Và nếu có cơ hội quay ngược thời gian, tôi sẽ không bao giờ để mất cô ấy thêm một lần nào nữa.